Anh của hiện tại vẫn xuất sắc như vậy, vẫn luôn tỏa sáng như vậy. Sau khi chúng ta chia tay, anh và chị ấy không bên nhau. Bạn bè anh nói anh vẫn luôn độc thân từ đó đến giờ, hơn 2 năm và em cũng vậy. Hơn 2 năm yêu anh, em thua, thua tất cả, thua đến mức đánh mất cả chính mình. Nếu được quay lại thời điểm đó em tin rằng mình vẫn sẽ yêu anh và chắc chắn vẫn buông tay anh vào ngày mưa hôm đó. Em từng hận anh, hận rất nhiều bởi yêu cũng rất nhiều.
***
Hôm qua có người hỏi em chia tay anh em có hối hận không? Hối hận thì không nhưng nuối tiếc thì có. Sau ngày mình chia tay nhiều lúc em tự hỏi nếu mình nhượng bộ thêm một chút, nếu em dũng cảm hơn một chút liệu mối tình của chúng ta có thể nào có một kết thúc đẹp không?
Chúng ta bên nhau vào những tháng ngày thanh xuân đẹp nhất. Chỉ là em không biết rằng những năm tháng đó mình vẫn đang núp dưới bóng một người trong tim anh.
Anh biết không, em là em, em là một bản thể độc lập độc nhất vô nhị trên thế giới này. Chỉ tiếc là có lẽ hơn 30 tháng chúng mình bên nhau anh không hề nhận ra điều đó. Bởi lẽ, trong tim anh vẫn in sâu một bóng hình không có ai thay thế được, bản thân em cũng vậy. Gặp được em, ở bên em có lẽ chỉ là một cái duyên ngắn ngủi anh dùng để che lấp khoảng trống sau khi chị ấy rời đi.
Anh là mối tình đầu của em và có lẽ cũng sẽ là mối tình khắc cốt ghi tâm kiếp này. 965 ngày em dốc hết vốn liếng mình có để yêu anh. Đổi lại, trong 965 ngày ấy em dần đánh mất chính mình. Anh nói anh không thích em quá mạnh mẽ, em quá độc lập. Anh nói em có thể dựa vào anh, tin tưởng anh. Thế nhưng anh đã bao giờ nghĩ rằng anh sẽ che chở cho em nốt phần đời còn lại không? Và liệu rằng cả đời này em có thể sống núp dưới đôi cánh của anh không khi mà em chỉ là một người thay thế trong lúc anh đau buồn nhất, trống trải nhất.
Anh nói anh không muốn công khai bởi anh sợ người ta sẽ soi mói em, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Em đồng ý, em cũng không muốn khoe khoang gì về tình cảm của chúng ta trên những trang mạng xã hội đó cả. Nhưng đằng sau những lời hoa mỹ đó, có lẽ sự thật là anh không muốn chị ấy biết, không muốn chị ấy đau lòng. Hay nói chính xác hơn anh muốn chừa cho hai người một đường lui anh nhỉ?
Yêu anh, em đã phải đấu tranh rất nhiều. Khoảng cách giữa em và anh đôi khi nó như trên trời dưới đất. Anh là một người đàn ông hoàn hảo, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, công việc xuất sắc. Trong khi đó, em, một cô bé gia cảnh bình thường, ngoại hình bình thường, học lực bình thường.
Em từng hỏi anh anh thích em ở điểm nào. Anh nói anh thích thể thao, anh bị thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt em ở sân bóng chuyền. Anh nói cô bé đó cho anh một nguồn năng lượng tích cực. Cũng chính anh nói anh muốn che chở em, muốn nắm tay em nốt quãng đường còn lại.
Những ngày bên nhau, anh đối xử với em rất tốt. Có thể nói, khoảng thời gian đó tốt đẹp ngoài mong đợi của em. Nhưng có lẽ ở một góc khuất nào đó, những hành động đó của anh có lẽ là một thói quen như anh đã từng đối tốt với chị ấy.
Anh có thể đội mưa mua thuốc cho em những ngày em ốm một mình nơi phố thị. Anh có thể dành ra hàng giờ ngồi nghe những câu chuyện thường ngày của em. Mỗi buổi tối anh chưa bao giờ quên chúc em ngủ ngon và mỗi sớm mai anh luôn là chiếc đồng hồ báo thức hoàn hảo. Anh có thể dành cả ngày cuối tuần chở em vòng quanh Hà Nội.
Anh nói anh muốn lưu giữ nhiều hơn những kỉ niệm về tình yêu của chúng ta. Nhưng có thể anh không biết những kỉ niệm ấy ngày sau đang dần giết chết em. Anh không tiếc tặng em những món quà giá trị nhưng đều bị từ chối. Anh đã từng hỏi em tại sao nhưng em chưa từng một lần nghiêm túc trả lời.
Anh à, những món quà đó có thể không đáng gì với anh nhưng với em nó lại mang giá trị quá lớn. Em không muốn tình cảm của chúng ta bị ảnh hưởng, bị biến chất bởi chính những thứ vật chất đắt tiền đó.
Nhưng có lẽ em sai rồi, giữa em và anh vẫn luôn tồn tại một bức tường không thể xô đổ. Bạn bè em luôn ngưỡng mộ em có một người bạn trai tuyệt vời như thế. Em cũng từng nghĩ vậy cho đến khi chị ấy trở lại. Lần đầu anh thất hứa với em bởi anh bận an ủi chị ấy.
Khoảnh khắc anh buông bàn tay em chạy về phía chị ấy, anh có từng nghĩ em cũng sẽ đau lòng không? Đó là lần đầu tiên suốt khoảng thời gian bên nhau em cảm thấy anh xa lạ như thế.
Thời gian của chúng ta ít dần. Thay vào đó, anh lại dành nó dẫn chị ý đi chơi vì nhiều năm rời xa thành phố. Và rồi anh quên, quên ngày sinh nhật em, quên mất rằng em hiện tại mới là người yêu anh.
Anh à, hơn 2 năm yêu nhau, em từng là một cô gái tự lập, rất tự lập. Yêu anh, em chấp nhận bỏ bớt cái tôi của bản thân để tin anh, để dựa vào anh. Yêu anh, em chấp nhận nỗ lực gấp mười gấp hàng trăm lần để có thể tiến gần anh hơn. Anh biết không, để chấp nhận tình cảm của anh em đã từng thức trắng rất nhiều đêm để cân đo đong đếm. Để yêu anh em đã dùng tất cả vốn liếng mình có để đánh cuộc một lần. Một lần này thôi liệu tình cảm của chúng ta có thể có một kết thúc đẹp? Liệu rằng anh có thể cho em được một mái ấm hạnh phúc không?
Anh nói anh thích một cô gái dịu dàng và em thì không thể nào so sánh với chị ấy. Hơn 2 năm bên nhau, có khi nào anh nhớ em ghét gì thích gì hay chưa? Vậy mà, anh chưa từng quên dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất của người con gái ấy. Anh à, em dù có tự lập, có mạnh mẽ đến đâu em cũng chỉ là một người con gái. Em cũng muốn như bao người khác, cũng muốn trong trái tim người yêu mình, em là duy nhất. Chỉ tiếc là anh không làm được.
Anh có từng nghĩ khoảnh khắc anh nói ra những lời so sánh em và chị ấy em tổn thương đến mức nào không? Anh có từng nghĩ rằng điều đó chính là lưỡi kéo sắc bén nhất cắt đứt sợi dây liên kết của chúng mình không? Nó chính là một cú đánh tan những nỗ lực, những cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng anh và chị ấy chỉ là bạn.
Bạn em nói em chính là đồ ngốc, chuyện đến mức này vẫn mù quáng không chịu buông tay. Em chỉ muốn cố gắng thêm một lần tin tưởng anh, dùng tình yêu của em để níu giữ tình cảm của chúng ta lại. Tiếc là anh không cảm nhận được điều đó. Anh nói em vô lý, em không lý trí. Anh nói hai người chỉ là bạn, anh nói hai người kết thúc rồi, người yêu hiện tại của anh là em. Vậy sau này thì sao? Em cũng biết mệt, mệt rồi thì cũng đành buông tay. Anh xin lỗi em, anh xin em cho anh thêm thời gian. Vậy hơn 2 năm qua em là gì, những gì chúng ta cùng trải qua thời gian đó rốt cuộc có chút ý nghĩa nào với anh không? Anh à, nếu không là duy nhất thì cũng đừng là gì của nhau cả.
Anh của hiện tại vẫn xuất sắc như vậy, vẫn luôn tỏa sáng như vậy. Sau khi chúng ta chia tay, anh và chị ấy không bên nhau. Bạn bè anh nói anh vẫn luôn độc thân từ đó đến giờ, hơn 2 năm và em cũng vậy. Hơn 2 năm yêu anh, em thua, thua tất cả, thua đến mức đánh mất cả chính mình. Nếu được quay lại thời điểm đó em tin rằng mình vẫn sẽ yêu anh và chắc chắn vẫn buông tay anh vào ngày mưa hôm đó. Em từng hận anh, hận rất nhiều bởi yêu cũng rất nhiều.
Hơn 2 năm qua, vết thương anh gây ra cho em chưa lành nhưng cũng không còn đau như trước nữa. Suy cho cùng, em vẫn phải cảm ơn anh, mối tình đầu của em. Những gì thuộc về quá khứ, mình buông tay anh nhé. Tương lai chúng ta đều phải hạnh phúc, cả anh và em.
*Theo blogradio.vn
Nguồn: https://blogradio.vn/neu-co-the-quay-lai-ngay-do-em-van-se-buong-tay-anh-nw238767.html